 |
Hai cha con anh Đinh Ngũ Phúc chia nhau bát cơm chiên trong mùa dịch. Ảnh: VGP/Nguyễn Kim |
Khác hẳn với ngày thường, bữa cơm trong những ngày giãn cách xã hội của gia đình anh Đinh Ngũ Phúc (51 tuổi) và chị Nguyễn Ngọc Phụng (44 tuổi), ngụ quận Gò Vấp trở nên eo hẹp, gói gọn xung quanh vài nguyên liệu đơn giản như trứng, rau.
Trước kia, toàn bộ chi phí ăn uống, sinh hoạt trong gia đình đều dựa vào tiệm sửa xe trước nhà nhưng từ ngày dịch bệnh bùng phát, nhất là khi Gò Vấp thực hiện giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16 của Thủ tướng Chính phủ, thì lượng người qua lại vắng hẳn, điều này gây ảnh hưởng không nhỏ đến miếng cơm, manh áo của gia đình anh chị.
Cầm mẩu bánh mì không trên tay, anh Phúc thẫn thờ: “Ngày trước làm có tiền thì có thịt có cá còn giờ cả nhà ở không thì ăn bánh mì, cơm chiên, rau muống cho qua bữa thôi. Dịch giã này lâu lâu mới có một người tới sửa xe”.
Hiện tại ngoài vấn đề sức khỏe, anh chị đang lo lắng về khoản tiền đóng học phí cho hai đứa con học lớp 11 và lớp 5 trong năm học mới nếu như dịch bệnh tiếp tục diễn biến phức tạp.
 |
Chú Nguyễn Văn Minh (67 tuổi) thực hiện nghiêm quy định về an toàn phòng dịch khi đi nhặt ve chai trên đường Phạm Văn Đồng (quận Gò Vấp) Ảnh: VGP/Nguyễn Kim |
Với chú Nguyễn Văn Minh (67 tuổi), trong những ngày này, dù trời mưa nhưng chú vẫn tranh thủ đạp xe dọc các tuyến đường với hy vọng nhặt được thêm ve chai để bán kiếm tiền sống qua ngày.
“Bình thường các quán hàng mở thì tôi nhặt được nhiều hơn nhưng giờ đóng cửa hết nên được ít lắm, ngày trước kiếm được 70.000-100.000 đồng thì giờ còn khoảng 20.000-30.000 đồng. Nay có kiểm dịch nên cũng không dám vô Gò Vấp nhặt nữa, chỉ nhặt ở mấy tuyến đường ngoài”, chú Minh nói.
Ngày thường mọi thứ đã khó khăn, nay ảnh hưởng bởi dịch bệnh, cuộc sống của chú Minh và những người vô gia cư càng vất vả hơn. “Sáng thức dậy đi nhặt ve chai, nếu được nhiều tiền thì mua cơm ngon, còn bữa nào không có tiền thì ăn qua loa”, vừa nói chú vừa chỉ vào mấy củ khoai mì treo trên xe đạp, đây là phần ăn cho cả buổi sáng và buổi trưa của chú.
 |
Tâm trạng buồn bã của chú Lê Văn Lượng trong những ngày Gò Vấp giãn cách xã hội. Ảnh: VGP/Nguyễn Kim |
Nằm thọt lõm trên một góc đường Thích Bửu Đăng (quận Gò Vấp), hai cha con chú Lê Văn Lượng không giấu khỏi sự buồn bã khi kể về những ngày giãn cách xã hội.
Chú Lượng bị tai nạn giao thông từ 5 năm trước nên cuộc sống chỉ quẩn quanh trong phòng trọ 9 m², còn con trai của chú đang học năm 2 Đại học Công nghiệp TPHCM.
Ngày thường, hai cha con chú sống nhờ sự giúp đỡ của người em là chính. “Tiền trọ mỗi tháng 1 triệu đồng có em đóng giúp, rồi gạo, thức ăn cũng có người cho chứ tôi chẳng làm ra tiền nên cơ cực lắm, ai giúp gì cảm ơn nấy. May mắn đứa con trai tự làm tự học nên cũng đỡ, nay dịch nên cháu học online ở nhà”, chú Lượng chia sẻ.
Còn đối với chị Nguyễn Linh, nữ công nhân quê Hà Tĩnh, 15 ngày giãn cách xã hội là khoảng thời gian mà chị và các đồng nghiệp cảm thấy lo lắng nhất. “Từ khi có chỉ đạo giãn cách xã hội, tôi phải ở nhà, đến giờ vẫn chưa thấy công ty thông báo gì về chế độ khi nghỉ dịch”, chị Nguyễn Linh, công nhân may mặc tại quận Gò Vấp buồn bã nói.
Cuộc sống những ngày giãn cách của chị Linh và em trai quẩn quanh trong phòng trọ chật hẹp, do mùa dịch khó khăn nên chị tiết kiệm hết mức các khoản chi tiêu so với ngày thường, bữa cơm đôi khi chỉ còn rau, thay vì những món đảm bảo dinh dưỡng như ngày trước.
“Tiền trọ hai chị em mỗi tháng hơn 1,5 triệu đồng, chưa kể điện, nước. Cũng may chủ nhà trọ giảm bớt trong mùa dịch nên đỡ được một phần. Giờ tôi chỉ ước dịch qua nhanh để đi làm lại bình thường, có tiền nuôi em trai và gửi về quê đỡ đần cha mẹ”, chị Linh nói thêm.
Nguyễn Kim